🌀 Giao Tôi Cho Chủ Nhiệm Sói
Câu hỏi: Số giao điểm tối đa của 5 đường tròn phân biệt là: A. 10 B. 20 C. 18 D. 22 Lời giải tham khảo: Đáp án đúng: BHai đường tròn phân biệt cho tối đa hai giao điểm. Và 5 đường tròn phân biệt cho số giao điểm…
5. Bài thuyết trình giáo viên chủ nhiệm giỏi THCS số 2. 1. Bài thuyết trình thi giáo viên chủ nhiệm giỏi Tiểu học số 1. Kính thưa ban giám khảo, các vị đại biểu, khách quý! Lời đầu tiên cho phép tôi được kính chúc các quý vị đại biểu, khách quý mạnh khoẻ hạnh phúc.
TRƯỜNG THPT CAN LỘC TỔ CHỨC HOẠT ĐỘNG TRẢI NGHIỆM SINH HOẠT DƯỚI CỜ VỚI CHỦ ĐỀ "TƯ DUY PHẢN BIỆN VÀ TƯ DUY TÍCH CỰC"Thực hiện chương trình giáo dục nhà trường năm học 2022 - 2023 và triển khai thực hiện Chương trình Giáo dục phổ thông năm 2018, Hoạt động trải nghiệm, hướng nghiệp 10 là một hoạt
a/Em bị mất thẻ học sinh/ thẻ thư viện , đề nghị được cấp lại. b/Ban giám hiệu nhà trường cần biết rõ kết quả đợt thi đua chào mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11 của các khối lớp. c/Tập thể lớp đề nghị thầy cô giáo chủ nhiệm tổ chức cho đi tham quan một danh
Tôi nghi hoặc thu hồi điện thoại, đến lớp, bạn học nói chủ nhiệm lớp chúng tôi sinh con không tới, lớp 12 cô ấy không dạy chúng tôi nữa, nói cách khác lớp chúng tôi đổi chủ nhiệm! Tôi không lấy làm hài lòng, lấy điện thoại ra chuẩn bị gửi tin nhắn cho Cúc Tịnh Y
Hoạt động 1. Tìm hiểu nhiệm vụ chung, chức năng của người giáo viên chủ nhiệm trong trường tiểu học; quan hệ giữa giáo viên chủ nhiệm đối với Ban giám hiệu, đồng nghiệp, phụ huynh, cha mẹ học sinh và cộng đồng. Làm việc nhóm: Đọc các thông tin 1.1; 1.2 và 1.3: 4.
Từ khi bước chân vào lớp 1 cho đến khi tốt nghiệp, bất cứ học sinh nào cũng học trong một lớp có giáo viên chủ nhiệm đứng đầu. người học cũng cần tích cực sử dụng trong giao tiếp. Dưới đây là các ví dụ cụ thể để độc giả có thể hình dung rõ hơn cách về
Bộ trưởng Bộ GD&ĐT Nguyễn Kim Sơn và Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục của Quốc hội Nguyễn Đắc Vinh chủ trì buổi làm việc. đảm bảo tỷ lệ ngân sách nhà nước cho giáo dục đạt tối thiểu 20% tổng chi ngân sách nhà nước theo yêu cầu tại Nghị quyết số 37/2004
Lời chúc 20/10 cho cô giáo chủ nhiệm ý nghĩa nhất. 1. Nhân ngày phụ nữ Việt Nam 20/10, em xin gửi đến cô chủ nhiệm và các bạn nữ trong lớp một ngày thật nhiều niềm vui, hạnh phúc, mọi người sẽ được tặng thật nhiều quà và ngày càng xinh đẹp, trẻ trung hơn.. 2. Nhân ngày phụ nữ Việt Nam, em muốn gửi đến
IazF. Mở đầu buổi nói chuyện, cô Thu Anh đã rất chân tình khiphát biểu “Ngày xưa khi là sinh viên sưphạm chúng tôi không được học về công tác chủ nhiệm. Chúng tôi tự tìm tòi và họchỏi lẫn nhau để có thể có hoàn thành tốt công việc của người giáo viên chủ nhiệm– công việc mà nhiều giáo viên cho là vất vả hơn việc dạy học rất nhiều, nhưngmang đến cho chúng tôi nhiều niềm vui, hạnh phúc. Hôm nay tôi đến đây để trao đổivới các bạn về những vấn đề tôi quan tâm trong công tác chủ nhiệm và kể cho cácbạn nghe những gì tôi đã làm trong 20 năm làm chủ nhiệm của mình.”. Lời giớithiệu ngắn gọn, súc tích đã gây ấn tượng cho tất cả người nghe và đem lại mộtkhông khí thoải mái, cởi mở giữa cô giáo và các anh chị sinh đang xem Lời giới thiệu của giáo viên chủ nhiệmTheo quan điểm của cô Thu Anh, có bốn nội dung cần đặcbiệt quan tâm khi làm giáo viên chủ nhiệm- Xây dựng đội ngũ cán bộ lớp Hình thành nề nếp nghiêm túc cho học Quản lí tốt việc học tập của học Tạo uy tín của giáo viên chủ cập tới nội dung thứ nhất, cô Thu Anh đặt câu hỏi “Đội ngũ cán bộ lớp gồm những thành phần nào? Nếu bạn được giao chủ nhiệm một lớp 10 bạn sẽ tìm lớp trưởng bằng những cáchnào?”. Các anh chị sinh viên đã dễ dàng kể được thành phần cán bộ của một lớphọc và đưa ra khá nhiều cách chọn lớp trưởng. Tuy nhiên, cô Thu Anh đã đặc biệtnhấn mạnh đến kĩ năng quan sát của giáo viên chủ nhiệm để tìm ra một lớp trưởngxứng đáng.“Chọn lựa được mộtlớp trưởng tốt không chỉ đem lại nhiều lợi ích cho tập thể mà còn giúp đỡ phầnnào gánh nặng công việc cho giáo viên chủ nhiệm” - cô nói “Một lớp trưởng tốt không nhất thiết là ngườiđã từng làm ban cán sự lớp, cũng không phải là học sinh học giỏi nhất lớp tuy rằngđiều đó sẽ thuận lợi hơn, mà trước tiên phải là người năng nổ, biết cách điềuhành hoạt động tập thể, biết sẻ chia và sẵn sàng làm việc vì tập thể...”.Cô Thu Anh tổng kết “Có rất nhiều cách để bầu chọn lớp trưởng lấy tinh thần xung phong; chohọc sinh trong lớp bầu chọn; tìm hiểu qua học bạ của những năm học trước hay thậttinh ý quan sát qua các hoạt động của học sinh để lựa chọn...”. Rồi cô kể vềnhững lớp trưởng rất tuyệt vời của cô. Câu chuyện về anh Tùng lớp trưởng khá ấntượng Trước khi được cô đề nghị làm lớp trưởng anh chưa bao giờ làm cán bộ lớpnhưng ba năm học THPT anh đã chứng minh mình là một lớp trưởng gương mẫu, chủ độngtrong các công việc, tập hợp được các bạn cùng tích cực tham gia các hoạt độngtập thể và đặc biệt là anh rất biết cách quan tâm tới bạn bè nên được cả lớp tínnhiệm. Kỉ niệm đáng nhớ đối với cô Thu Anh là một phụ huynh học sinh trong lớpgặp cô nói “Cậu lớp trưởng lớp cô tốt quá,cháu Tuấn đã rất tự tin và vui vẻ ngay từ ngày đầu được chuyển sang lớp cô,...”.Lời khen khiến cô nhớ lại câu chuyện của một ngày đầu năm học, khi cô thông báocho anh Tùng “Có một bạn tên Tuấn lớp 10A9sẽ sang lớp mình vào thứ 2 tuần tới, con giúp bạn nhanh chóng hòa nhập với lớpmình nhé...”, anh Tùng đã chép thời khoá biểu của lớp mang sang cho anh Tuấnvà thân thiện nói rằng “Đây là thời khoábiểu lớp mình, thứ hai tuần tới cậu chuyển sang học nhé, cô giáo đã xếp chỗ ngồicho cậu rồi...”. Một hành động nhỏ nhưng thể hiện sự quan tâm, tình cảm bạnbè, không chỉ kết nối được người bạn mới, đem lại tự hào cho thầy cô mà còn tạođược sự tin tưởng cho phụ huynh. Cô còn chia sẻ nhiều câu chuyện nhỏ khác về cách hướng dẫnban cán sự lớp làm nhiệm vụ để đội ngũ cán bộ lớp chủ động trong việc quản lí chị sinh viên chăm chú và háo hức lắng ngheChuyển sang nội dung thứ hai không kém phần quan trọngchính là quản lí tốt kỉ luật của lớp học. Ngay từ đầu năm học cô tổ chức cho học sinh trong lớp tựxây dựng nội quy lớp học. Khi trong lớp có những vấn đề đặc biệt cô hướng dẫn họcsinh trong lớp tổ chức các buổi sinh hoạt lớp theo chủ đề. Cô nói “Giáo viên chủ nhiệm có trách nhiệm theo dõitình hình lớp học đồng thời nên phối hợp với cha mẹ học sinh, giáo viên bộ mônvà các bộ phận quản lý khác như giám thị, bảo vệ…, để nắm bắt kịp thời những hoạtđộng của học sinh để chọn phương án xử lý đúng đắn và công bằng. Nên tạo cơ hộitối đa để cán bộ lớp tự tìm cách xử lí khi có những tình huống bất thường tronglớp với mục đích làm cho nề nếp lớp học tốt lên chứ không nên áp đặt cán bộ lớpphải thông báo cho giáo viên chủ nhiệm tất cả lỗi của các bạn trong lớp”.Theo cô, “có những cách xử lí của họcsinh tuy không phải lúc nào cũng phù hợp nhưng lại mang lại hiệu quả tốt hơnnhiều việc áp đặt của giáo viên chủ nhiệm”Nụcười thường trực của cô giúp không khí buổi nói chuyện trở nên gần gũi, thântình và thoải máiCô Thu Anh rất tâm đắc với những buổi sinh hoạt lớp theochủ đề bởi lớp nào cũng có những vấn đề nổi cộm để học sinh trong lớp cùng chiasẻ và tìm cách giải quyết. Dẫn dắt cho nội dung này, cô Thu Anh đã đề cập tới mộtchủ đề nổi bật trong các lớp học Tình yêu học đường. Cô đặt câu hỏi cho cácanh chị sinh viên “Nếu lớp em chủ nhiệmcó những cặp đôi thích nhau, em sẽ giải quyết thế nào?”. Câu trả lời được đưara là gặp trực tiếp học sinh nói chuyện và khuyên nhủ học sinh không nên yêu sớm,...Cô kể chuyện về buổi sinh hoạt lớp 12A8 chủ đề “Vì sao ta lại thích mình? Vì sao mình lại thích ta?” do anh Thế Anhdẫn chương trình và tự xây dựng nội dung theo gợi ý của cô đã tạo điều kiện chohọc sinh trong lớp đưa ra nhiều quan niệm khác nhau về tình yêu học đường để mỗihọc sinh trong lớp suy nghĩ về cách ứng xử hợp lí khi nảy sinh tình bạn khác giới,...Chia sẻ về vấn đề này, cô cho rằng việc học sinh nảy sinh tình cảm khác giới làhoàn toàn bình thường, vấn đề là giáo viên chủ nhiệm nên chủ động trao đổi vớicác em như thế nào để các em thể hiện sự quan tâm với nhau một cách có văn hóa,không phản cảm trước thày cô, bạn bè và hướng tới việc giúp đỡ nhau học giỏi đểcó tương lai tốt đẹp hơn? Cô giáo không nên cấm đoán hay phán xét, bởi “Học sinh thuộc bài của chúng ta lắm !...”– cô Thu Anh hóm hỉnh. Bằng cách kể chuyện hấp dẫn về những câu chuyện đã xảyra với học sinh của mình, cô Thu Anh đã chỉ ra những khó khăn trong việc quảnlí kỉ luật của một lớp học vì vậy các anh chị sinh viên thấy được trách nhiệm củamình trong việc rèn luyện kĩ năng giải quyết vấn đề một cách hợp tình, hợp língay khi còn là sinh viên trường Đại học Sư phạm Hà quản lý tốt việc học tập của học sinh, phương pháp củacô Thu Anh là luôn khích lệ, động viên học sinh “Con được 10 Lí à? Tuyệt thế!”. Theo cô, giáo viên chủ nhiệm khôngnên “tiết kiệm” lời khen dành cho học sinh của mình “Học sinh lần trước kiểm tra được điểm 2, lần sau tăng lên điểm 4 làkhen rồi!”. Với những học sinh có kết quả chưa tốt giáo viên chủ nhiệm cùngvới học sinh trao đổi về nguyên nhân của điểm kém, đưa ra giải pháp để tiến bộhơn vào ngày mai. Khi làm chủ nhiệm cần chủ động trao đổi với các giáo viênbộ môn để biết được tình hình học tập của học sinh trong lớp và thể hiện sự hợptác của mình với các đồng nghiệp. Mỗi tháng cô đều lập bảng điểm tổng kết và đềnghị Ban phụ huynh lớp khen thưởng những học sinh đứng đầu lớp và những họcsinh có tiến bộ vượt bậc trong tháng. Theo cô, sự thành công trong việc quản lýhọc tập của giáo viên chủ nhiệm không phải lúc nào cũng là “làm cho một học sinh học rất kém trở thành họcsinh giỏi” mà đôi khi chỉ là “một họcsinh chưa bao giờ học bài về nhà bỗng nhiên buổi tối biết lôi vở ra học”.Tạo uy tín là nội dung cuối cùng cô Thu Anh đề cập khẳng định “Uy tín của giáo viên chủnhiệm là yếu tố quyết định hiệu quả công tác chủ nhiệm. Khả năng điều hành cáchoạt động của lớp học, sự công bằng trong ứng xử, lòng tận tâm yêu nghề, yêu trẻlàm nên uy tín của người giáo viên chủ nhiệm,... Bạn sẽ không được học sinhkính trọng và nghe lời nếu giờ học bạn dạy học sinh không hiểu gì cả vì vậyngay từ bây giờ ngoài việc học tốt kiến thức chuyên môn bạn cần học được phươngpháp truyền đạt hiệu quả”. Cô Thu Anh nói thêm “Học sinh rất tinh tế, các em luôn nhận biết được tâm huyết, sự quan tâmcủa thầy cô dành cho mình, vì vậy hơn hết trong cách ứng xử với học sinh là thểhiện tình yêu thương đối với các em. Đối với những học sinh cá biệt giáo viênchủ nhiệm càng nên thể hiện tình cảm, sự quan tâm nhiều hơn những học sinhkhác. Bằng tình cảm của mình các thầy cô giáo sẽ cảm hóa được các em, làm chocác em tiến bộ...” Cô kể chuyện một học sinh ở trọ khi thấy cô đến thămmang theo quà là chai dầu ăn đã thốt lên “Côgiống mẹ em thế!”Cô nói “Sự tiến bộvà tình cảm của học sinh là niềm hạnh phúc vô giá của mỗi giáo viên chủ khi niềm hạnh phúc ấy chỉ là những tiến bộ nho nhỏ của học sinh”. Cô kểcâu chuyện “Cái thìa của An” Một côgiáo chủ nhiệm lớp bán trú gặp cô Thu Anh nói “Em vui quá chị ạ. Hôm qua, hộp cơm của em không có thìa, tìm mãi không thấy,em phải rửa một cái thìa của học sinh để dùng. Trưa nay khi em vừa vào lớp, An đãchạy lên và rút từ trong túi áo ra một cái thìa đưa cho cô. Thế là học sinh củaem đã biết thể hiện sự quan tâm rồi,...” An là một học sinh rất ít nói, khôngchơi được với nhiều bạn trong lớp,... Tôi để ý mãi đến một chị trông khá xinh xắn, vừa cười vừaviết suốt buổi. Trò chuyện với chị về buổi báo cáo ngày hôm nay, chị vô tư chiasẻ “ Ban đầu chị không nghĩ đến đây đểghi chép đâu, chỉ nghe và chơi... điện thoại thôi. Chị đã đi nghe báo cáo nhiềulần và những lần đó đều ngồi làm việc riêng mặc cho giáo viên nói gì thì hôm nay chính sự chân tình, hài hước của cô Thu Anh đã cuốn hút chị. Chịrất ngưỡng mộ cô, mong ước được trở thành một giáo viên gương mẫu như cô và từ đónhận ra rằng mình còn quá non nớt về nghiệp vụ, còn thiếu sót rất nhiều. Cô đãthổi tinh thần yêu nghề vào chị, chị tự hứa với mình sẽ cố gắng thật nhiều!”.Đó có lẽ không chỉ là cảm xúc riêng của một người mà cònlà tâm trạng chung của những sinh viên đã một lần được làm việc cùng cô Thu với tôi, là học sinh trong trường, qua buổi nói chuyện, tôi cảm nhận đượcnhiều hơn tình yêu thương bao la, nỗi khó nhọc, và cả sự hy sinh lớn lao… của cácthầy cô với những đứa trẻ như chúng tôi!
Cô giáo em, người xinh xinhCô hay cười mắt cô long lanhCô rất yêu dòng kênh xanhUốn quanh cánh đồngThơm mùi lúa mớiEm yêu cô ,em yêu ruộng đồng có đàn sáo bayCô vẫn dạy là quê hương em đó, suốt dời em bài hát "Cô giáo em" của tác giả… bác Google không biết!***Tôi còn nhớ, hôm ấy là một ngay khá đẹp trời, chúng tôi đang trong giờ thể dục của ngày đầu tiên bước vào lớp 10. Nghĩ nghĩ nhiều khi lớp 10 mà tôi cứ như học sinh tiểu học, cứ ngơ ngác vô tư chả biết gì. Bạn bè nó yêu nhăng nhít tùm lum mà giờ vẫn chưa mảnh tình vắt vai làm thuốc. Hic!– Học sinh nghiêm! – Đó là tiếng nhỏ Duyên, lớp trưởng lớp tôi.– Được rồi, các em ngồi xuống đi. Sau này cứ tập hợp lại thôi nhé, lớp trưởng không cần hô ông thầy ngồi trên cái ghế đem từ cantin đang chăm chú tìm danh sách lớp, tranh thủ thời gian “quý báu” tôi quay qua tán chuyện với một thằng ngồi kế bên, ý là làm quen chơi ấy mà– Các em trật tự, thầy điểm danh nhé!Kim An! – Dạ cóBảo Ân? – Thưa cóVăn Chung? – CóTrung Cẩn..Trung Cẩn..? – Chắc nó chưa tới thầy ơi, có một vài đứa trong lớp “bào chữa” dùm.…Hoàng Nguyên? – Thưa có..!– Là nam hay nữ đây nhỉ?Ông thầy thể dục chậc lưỡi tự hỏi làm tụi con trai thì ngoác mỏ cười, lũ con gái cũng có đứa che miệng “run vai” cười hích hích, rõ ràng chúng nó thấy tôi hô, mà tôi là ai? Một thằng con trai chuẩn men đẹp dzai vô cùng không điêu nhé các thím .Đang ú ớ chưa há được cái mồm đính chính thì thằng bạn khi nãy bắt chuyện nhảy vô đớp– Nó là con trai thầy ơi = Nhưng tội cái là gay…!!Nó vừa phát ngồi xong thì cả lớp tôi hùa nhau mà cười ngặt nghẽo, còn chỉ chỉ vô mặt tôi bảo đang dần đỏ lên nữa đệch! Hôm nay anh mày bị chơi khá nhiều vố nhệ.– À à, cứ tưởng tên con gái, nhà thầy có nhỏ cháu cũng tên Nguyên – Ông thầy cười nhỉ, ông có cháu ở nhà trùng tên tôi thì kệ ông chứ, cái tên Nguyên nam nữ đều được, mắc chứng gì lại nghi ngờ sex giới tính của người ta?– Vớ vẩn – Tôi buộc miệng thốt lên thật nhỏ.– Thôi được rồi mà, thầy nhầm có xíu mà – Nhỏ Hạnh, bạn thân tôi từ cấp 2 thì thầm bên tai.– Aishxxx ổng đẹp trai nên mày bênh phải..!!! – Tôi gân chửi đổng chưa hết câu tôi bất giác quay người lại nhìn thì nhận thấy bốn mươi mấy cặp mắt đang đổ dồn vào mình, cả ông thầy cũng nghe nữa thì phải. Hic, xong đời động tiếp theo của tôi là……. im lặng rụt cổ xuống .***Buổi học đầu tiên kết thúc mà không có gì hot để bổ sung thêm nữa. Trường tôi xếp lớp 10 và 11 học buổi chiều vì lên 12 tách ra còn 20 người mỗi lớp thôi nên số lượng lớp tăng lên gấp đôi. Vì cái cảnh đó mà lớp tôi là A1 buộc phải học thể dục buổi sáng đầu tuần. Học xong có đứa nhà xa ở lại trường chiều học luôn thể. Còn những đứa nhà gần?– Hộc, sao mà hôm nay đi quài không tới vầy nè – Tôi thở dốc chống 2 tay xuống đầu gối nghỉ là gần nhà tôi có hai trường cấp 3. Trường NTMK tôi đang học đây cách nhà tôi hơn cả cây số gồm có cấp 2 và cấp 3 luôn, trường còn lại là CVA cách khoảng 200m là cùng. Tôi thì tuy sống gần nhưng tuyệt không thích lũ học sinh trường ấy, với cả nghe đâu trường đó chạy theo thành tích, học sinh điểm cao ngất mà kiến thức thì chả biết gì. Nên thôi, bất chấp nhà xa, tôi quyết vẫn học NTMK lấy lý do với bậc phụ huynh là “Con muốn học chung với bạn con”, mặc dù lớp 9A2 của tôi vào 10A1 chẳng có mấy đứa là bao .Và thế là giờ vẫn cuốc về nhà như xưa. Nếu bình thường thì một cây số chẳng là gì với trai làng, tất nhiên tôi tuyệt không phải là thằng “yếu”, nhưng trước khi về ông thầy quý hóa phán một câu xanh rờn– Nữ chạy 2 vòng sân, nam chạy 4 vòng. Tính thời gian! – Mặt ổng tỉnh lịnh.– Hả!!!?!!?!Sau thì vài thằng kì kèo trả giá, ổng không ngại ngần nâng lên mức 5 vòng cho lũ con trai. Bờ mờ mấy cái thằng mặc váy, điên mất thôi !!Và tôi là một trong những đứa hứng hậu quả nặng nề nhất sau “cuộc càng quét”.Bạn đang xem Cô giáo chủ nhiệm của tôi– Ê em trai, lên đây chị chở về nè! Xe đạp hư hả?– Hửm? – Quay lại nhìn thì ra là nhỏ Hạnh đang mỉm cười thật tươi, nó làm gì đi đường này nhỉ, nhà nó ngược hướng mà. – Mày đâu đây?– Ra chợ mua vài thứ, lên đi, hay muốn chở? – Nhỏ ngồi trên yên bóp bóp thắng ra tôi cũng muốn lên rồi, chỗ đang đứng cách nhà tôi cả đoạn dài nữa, nhưng không biết sao nhìn cái mặt nó tôi lại nhớ đến ông thầy.– Cóc thèm – Tôi phang hai từ rồi bước tiếp .– Ơ, sao vậy? – Nhỏ rề xe theo sát lê đường. – Mà đừng nói là mắc bệnh sĩ diện nha, thôi mà lên đi .– Uầy, về đi! – Tôi khá bực rồi đó .– Năn nỉ đó, định cuốc bộ luôn à ?! – Nhỏ vẫn không từ bỏ, sao mà lì kinh.– Ừ đấy, cóc ngồi chung với con mê trai! – Để cho nó nghe hết câu rồi tôi đi nhanh khoảng hơn chục bước, cảm thấy nhỏ không rề theo tiếp thì tôi hơi chột dạ, chẳng lẽ bị giận rồi? Quay đầu nhìn lại thì thấy người và xe đang chạy ngược hướng mình. Ủa mà nói ra chợ mua đồ mà, sao giờ lại..?? Rồi, bị giận thật kệ, tôi tiếp tục lê bước trên quãng đường còn đến nhà thì tứ chi rã rời, tôi ngã người trên cái nệm ở phòng khách, được vài phút thì nhìn đồng hồ. Bờ mờ, mới đó đã 10 giờ rồi , bắt nồi cơm cái tính gì tính.***Tắm rửa sạch sẽ quần áo tươm tất thơm tho, tôi xuống dưới nhà trông ngóng mẹ về. Ngồi vắt vẻo trên salon xem Tivi rồi buồn buồn lấy vài cuốn Jinđô ra xem xã stress + đốt thời gian Nay đổi tên thành Itto – Sóng gió cầu trường. Đến hơn 11 giờ rưỡi mà chẳng thấy tăm hơi mẹ đâu, tôi lo lắng không biết có trục trặc gì giữa đường không nên bấm số điện Mẹ! Mẹ đang ở đâu? Sao chưa về? – Tôi tuôn một tràn.– À, mẹ quên nữa, xin lỗi con trai nhiều! Hôm nay mẹ bận họp đột xuất nên con tự mua cơm ăn rồi đi học nha, tiền mẹ để trên đầu tủ lạnh kịp ú ớ chữ nào thì nghe đầu bên kia cúp máy cái rụp. Trời hỡi, sao mà số con lận đận quá vầy nè. Giờ cuốc bộ tiếp? Cơ mà xe mình sửa xong chưa ta!?Cũng do cái con xế cùi bắp của tôi các bác ạ. Thường ngày chạy te te nhưng không hiểu thế quái nào hôm đấy thằng em mượn đi mua truyện, lúc đi ngẩn mặt lên trời hay kiểu gì không biết, về thì thấy cái xe như đống sắt vụn. Nghe nó bảo là tự dưng bị xúc sên mà nó không biết. Mà cũng may nó không bị sao, chớ mà có mệnh hệ nào chắc ba mẹ cạo đầu khô tôi rồi .Nhìn đồng hồ gần 12 giờ tôi bỏ luôn bữa ăn trưa, ôm cặp với nón lá, à nhầm là nón kết đầy đủ rồi dong thẳng ra tiệm sửa xe ở đầu bác cho con lấy xe hôm kia con gửi – Tôi đứng trước cửa gọi vào, hình như trong nhà đang ăn trưa nghĩ lại cái số mình sao mà nó đen quá thể.– À, chưa sửa xong con ơi, mấy nay bận quá. – Ông chủ tiệm bước ra.– Dạ, bác sửa sớm cho hỏi rồi tôi lê bước đi con đường thêm Hồ Nhất Thiên Tiểu Sử - Tiểu Sử Diễn Viên Hồ Nhất ThiênXem thêm Cách Làm Cây Thông Bằng Dây Kim Tuyến Cực Đẹp Và Siêu Đơn Giản Bởi vậy hôm nay cái số tôi như rệp, giờ lên học mà ông thầy bà cô nào buồn buồn gọi lên là thôi thôi, xui đủ bộ luôn .Tiết đầu tiên của lớp tôi là Toán Hình, nghe đồn là thầy Khoa sẽ “thụ án” về bộ môn toán của 3 lớp A1, A2, A3 vì như năm ngoái là vậy. Nhỏ Tiên học cùng lớp 9A2 cũ ngồi kế bên tôi cũng bô bô về ông này Nghe ông anh tui nói ổng ghê lắm, hắc ám vô cùng, ngồi trong lớp không đàng hoàng là ăn gậy như những lời đó không phải là tin đồn thất thiệt khi-Học sinh nghiêm!! – Giọng nhỏ lớp trưởng vẫn như ban sáng như có phần yếu hẳn đi .Thầy giáo bước lên bục giảng để cặp rồi quay lại đứng giữa bục mà dòm bao quát lớp, rồi chẳng nói chẳng rằng ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống chắc này là thói quen của thầy. Xong quay lại “nắn nót” từng chữ ghi tựa bài, mà thầy này viết chữ đẹp kinh các bác nói khi nhìn thoáng qua hoặc nhìn kĩ gì cũng chỉ có thể phán một câu Thầy có dáng người cao cao gầy gầy, tướng đi thì từ tốn, chẳng biết hiền dữ thế nào nhưng tuyệt đối sẽ là người khá nghiêm rồi màn “đánh giá sư phụ”, tôi quay qua nhỏ Tiên-Nãy bà nói…. là ông thầy đó hả?– Ừ, chắc rồi – Nói xong nhỏ nuốt nước bọt ra chiều căng thẳng ra tôi còn căng thẳng gấp mấy lần nhỏ là đằng khác. Gì chứ mẹ tôi cực kì hy vọng tôi sẽ giỏi Toán, mong là tôi sẽ vào được lớp chuyên Toán lớp 11. Nói sơ qua tí là trường tôi hơi ngộ Lớp 10 thì chia ban A ban B các thứ như bình thường, nhưng lên 11 và 12 thì phân ra chuyên Toán, Lý, Hóa, Văn, Anh, Sinh và phải thi tuyển vào các lớp chuyên. Những bạn không đậu thì sẽ phải học giống lớp 10. Túm váy 3 từ là “Rất vẽ chuyện” các bác ạ .Nhưng giờ đã xác định ông thầy “sát thủ” đang ở trước mặt, tôi mường tượng ra cái cảnh ngồi run lẩy bẩy cầu trời nguyện phật cho ổng đừng có xướng tên lên bảng, xui xui không làm bài được có khi ngồi vào sổ đầu bài như cái bản lĩnh “sát thủ học đường” đã được thầy thể hiện ngay sau đó– Ở môn này các anh chị cần 4 cuốn tập, 2 bài học, 2 bài tập. Bài đầu tiên hôm nay là Các định nghĩa liên quan Vectơ. – Vừa ghi xong tựa ông thầy quắc mắt nhìn xuống lũ học trò rồi thao thao bất tuyệt, giảng giải một số định nghĩa về vectơ tùm ơi, học với chả hành! – Tôi thở dài một phát.– Cái điệu này là cả năm dính chấu với ông này rồi không biết có.. – Thằng Cẩn, bạn chí cốt nguyên cái thời cấp 2 ngồi trên tôi một bàn, chưa kịp thở dài nói hết hơi thì bị dính chấu thiệt.– Anh kia, quay xuống làm gì đó, nãy giờ tôi nói gì lặp lại xem!!!Thế là xong đời một em .Hết tiết, số bé xong đời không dừng lại ở mỗi mình thằng Cẩn. Tính tới phút thứ 90 của trận đấu, à nhầm là của buổi học, ngoài nó ra, số đứa bị thầy chất vấn là 3, khỏ đầu thẳng tay là 4. Tổng cộng 6 nam và 2 nữ đã lên dĩa cũng may là tôi không có trong danh sách đó.Nhưng ngay sau tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ ra chơi, ông thầy “hắc ám” lại mang đến một tin bất ngờ-Người dạy Toán chính thức của các anh chị là cô Mai Phương, hôm nay cô bận đột xuất nên tôi dạy thế một buổi – Vừa nói thầy vừa dọn mớ sách trên rồi tất cả đều im lặng đến lạ thường, đến nỗi con muỗi bay ngang qua tôi còn nghe thấy nó vỗ cánh mà đùa thôi, duy chỉ có một người nhếch môi-Cũng may cho các anh chị đấy! – Nói rồi thầy Khoa bước ra khỏi đợi có thế, cái lớp 10A1 vùng dậy reo hò còn hơn biết được nghỉ học cả tuần, quên luôn cái việc ông sư phụ hụt chỉ mới đi ra khỏi lớp khoảng vài bước thôi. Thật, thầy Khoa hệt như cơn giông bão lốc xoáy vòi rồng vừa quét qua. Và mặc dù không có bất kì thông tin nào về cô Mai Phương nhưng thoát khỏi ông thầy này là niềm hạnh phúc vô biên rồi .À, tôi sẽ dành ra hẳn một đoạn để nói về những năm trước khi bước lên cấp 3 nhé!Như đã giới thiệu từ trước, tôi học trường NTMK cả 4 năm cấp 2 nên năm lớp 8 là năm mài mông thứ ba của tôi trong cái ngôi trường này. Lúc đó tôi còn nhớ là ngồi kế nhỏ Hạnh, hai đứa nói chuyện tương đối hợp, thêm nữa vào cái thời gian đó tôi chưa chuyển nhà lần hai nên ở kế bên nhà nhỏ, cách nhau độ hai cái năm lớp 8 đó đánh dấu cột mốc quan trọng trong đời tôi là cô Ngọc Yến, cô giáo dạy Lý đã phát hiện ra “thiên tài Lý học” là tôi đây. Thật ra tôi cũng bất cmn ngờ lắm khi mà cô cứ giảng và tôi cứ tiếp thu rất nhanh chắc một phần là do hợp rơ. Phần được cô khen thì khoái chí ở nhà ôm bài Lý mà giải miết, rồi tìm cách giải khác ngắn hơn. Vì thế nên cô khen lại càng khen, đến giữa năm thì bóc tôi vào đội tuyển Olympic Lý của trường .Hồi đó nghe đến Olympic là khoái lắm cơ, tôi cứ tưởng khi đi Olympic thì sau này sẽ danh chính ngôn thuận đại diện trường đi thi luôn cái chương trình “Đường lên đỉnh Olympia” luôn, oách kinh! giờ nghĩ lại thấy ngu bờ mờ . Thế là gật đầu cái rụp bắt đầu những ngày tháng ôn luyện. Về độ nhạy thì chắc trong đám học trò không đứa nào hơn tôi, nhưng về chuyện mài mò thì nhỏ Ngọc bên lớp 9A4 phải nói là vô đối. Hầu như bài nào nhỏ cũng đã làm qua, bất cứ cái gì trong sách cũng thuộc làu làu, đúng từng chữ. Tôi chẳng bao giờ được thế cả, ngay đến mấy cái định nghĩa mà tôi vẫn luôn đọc theo ý mình, tức là nắm ý thôi, chứ mà từng câu từng chữ thì nhớ thế quái nào được .Thế là khoảng độ tháng 10 năm lớp 9, chúng tôi sau kì ôn luyện căng thẳng cũng lên đường đi thi vòng huyện. Nói về độ khó thì cũng tương đối, không đến nỗi không tìm ra hướng giải, nhưng lắt léo nhiều cái không ngờ được. Và hạnh phúc thay tôi được giải 2 chỉ sau nhỏ Ngọc và đồng thời đại diện huyện đi thi vòng tỉnh. Nhưng khốn nạn đời tôi , ngay tối trước ngày đi thi vòng tỉnh thì do bộp chộp khi xuống cầu thang, tôi bị trật chân và sưng một cục ngay mắt cá chân. Lúc đầu như chẳng đi được luôn, sau thì bác sĩ bảo hạn chế đi lại mức tối đa độ một tuần sẽ đỡ. Thế là phải gọi điện thông báo cô Yến, dù cô đã nói hết lời nhưng tôi vẫn nhất quyết không đi. Ầy, đâu có điên, đi thi mà chống nạng thì thôi ở nhà luôn cho rồi, cứ như giữa rừng đứa bình thường xọt vào 1 thằng bị khuyết tật cuộc nhỏ Ngọc đi thi tỉnh mà chẳng được giải nào vì đơn giản năm ấy đột nhiên đổi dạng đề, thế là xong!Sau đó tôi phải gọi điện mấy lần đến nhà cô Yến khi biết cô buồn vì việc đó. Cũng hứa hẹn tùm lum khi lên cấp 3. Và đó là một trong những lí do tôi dứt khoát cũng phải học NTMK.
Chap 91 - Con nhỏ cùng bànCác bác chắc cũng còn nhớ tôi từng kể năm lớp 12 tôi có một cô bạn cùng bàn không mơ thấy nổi. Vâng, chẳng ai xa lạ chính là Dung ma ma – con nhỏ mà hễ quay qua nhìn nó là tôi thấy chán đời ngay lập đầu tiên miễn nói chuyện, ngồi kế nó như ngồi kế kẻ thù. Tôi nhiều lần cũng tự hỏi sao cả hai chúng tôi đều ghét nhau đến vậy? Kể cả cái chiêu lấy bút lông kẻ xuống bàn ghế để phân chia ranh giới của bọn trẻ con mà con Dung này nó cũng áp dụng? Có mấy lần bà thím hỏi thăm về đứa em gái quý hóa thì tôi có kể và mỗi lần thế thì bả lại cười như được mùa. Cứ như tôi và nhỏ em bả là những cây hài góp vui vào đời sống của bả tháng thứ hai Dung nó chỉ hay bắt chuyện với tôi lúc tôi về quê, chủ yếu là mang đồ ở trên SG về cho bà thím hoặc bả có gì ngon ngon là gửi lên cho nó. Lúc nào cũng thế, hễ bả làm cho nó thì cũng làm cho tôi. Có hôm bả đi siêu thị hay gì đó rồi mua mấy đôi tất. Tôi xưa giờ mang tất dài kiểu thể thao quen rồi, hôm đó cầm 2 đôi tất ngắn màu xanh lơ trên tay- Ủa, em mua cho nó được rồi, mua cho anh chi?- Cho mấy người đỡ tủi Thái độ không? Không thích thì trả đây – Bả đưa tay sấn đến đòi như đòi lấy chứ, mỡ dưng đến mõm mèo rồi mà. Hề tháng thứ ba, tất nhiên đâu có dễ để tôi thân thiết với ai đó, đặc biệt là con nhỏ phách lối tôi đách ưa ngay từ lần đầu gặp mặt. Thế nhưng ngày đó, tôi lại hơi bối rối khi nhìn nó ngồi khóc thút thít trong lớp học. Thề là khi gặp con gái khóc tự dưng tôi đơ ra như tượng Ơ vãi, mày đánh con Dung à? Con trai vậy là đồ chó nha con – Thằng Minh huýt vai tôi trong giờ ra Mày điên à? Tao có làm gì nó Thế sao tự nhiên nó khóc?- Thì... Thì... Bố không biết, mới sáng thứ 2 đã không yên giờ tự học tối hôm đó, cô em gái quý hóa của người yêu lâu lâu lại hít mũi, xong lấy khăn giấy lau, xong lại hít mũi. Vê lờ, nó khóc dai dữ vậy?- Nè! Sao tự nhiên bà khóc? – Tôi thì thầm nho sự cái việc hỏi thăm bạn cùng bàn là chuyện vô cùng vô cùng bình thường. Nhưng kẻ thù hỏi thăm nhau lại là chuyện lạ không mơ thấy nổi. Vì thế nhìn ánh mắt đách thể tin được của nó, tôi biết mình sai rồi!!! Sai thật rồi!!!!! Khổ chủ quê quá, đành đảo mắt vào cuốn sách tiếp tục học phút sau tự dưng có mẫu giấy stick được để sang phần bàn của tôi "Bị bồ đá"- Hahahaha!!!-...- Gì vậy cha! - Thằng Thắng ngồi kế bên cười Em làm gì vậy Nguyên? – Bà cô nội trú liền đứng dậy từ bàn chót ngó nghiên lên chỗ Dạ dạ không có gì cô. Em.. Không sao Lo học bài đi, mai thi rồi!Cả lớp quay lại với quyển vở trước mặt mình sau khi đưa mắt soi mói cái thằng bệnh vừa cười như được mùa. Riêng con nhỏ ngồi kế thằng bệnh đó mặt đỏ gay luôn. Thề chắc nó muốn nhai đầu tôi lắm rồi. Ừ tự dưng tôi thấy tôi cũng vô duyên quá."Tui xin lỗi, tự nhiên chạm dây thần kinh chút"Tờ giấy stick được đưa trở lại, lúc đầu nó còn đách nhìn vào cơ nhưng sau đó không biết nghĩ gì nhìn vào xong lia lại mấy chữ."Tui méc chị tui".Và thế là trong nguyên buổi tối đó tôi bỏ hết bài vở sang một bên, mấy chục tờ giấy stick chi chít chữ xin lỗi thành khẩn của tôi gửi sang con nhỏ cùng bàn, và với thái độ thờ ơ, nó vẫy bút một cách tuyệt tình gửi lại. Giờ nghĩ lại tôi còn thấy tôi sợ nó hơn sợ cọp. À không, phải nói là sợ bà thím chứ. Bả mà biết tôi vô duyên vầy, bả chửi cho tắt thái độ nhất mực hối lỗi của tôi đã được đền đáp, không những thế con nhỏ còn đầu tư cả quyển tập chép lại toàn bộ diễn biến của việc bị bồ đá cho tôi xem. Thì thôi, lỡ rồi. Lỡ hỏi có câu mà y như mang vô cổ cái còng. Ta nể mi là em gái của người yêu ta đó nhé...Rồi thì càng ngày cũng càng thân hơn được chút rồi lại được thêm một chút nữa, cho đến lúc nó có thể vô tư ngồi kể cho tôi nghe những chuyện ngày xưa của nó và bà Hồi xưa tui mà thèm cái gì là chị Phương tui kiểu gì cũng sẽ đón tui ở trước cổng trường để chở tui đi ăn. Ông có tin không, từ nhỏ đến giờ chỉ chưa 1 lần thất hứa Ừm tui biết Mà hồi đó tui còn nhỏ, nên tui tưởng trường chỉ ở gần, mà đằng này chỉ phải đạp hơn 5km để rước Ủa 2 trường cách nhau xa vậy à?- Ừa, nói chung đối với tui, chị ba tui là nhất nhất nhất!! – Con nhỏ nói vớ thái độ vô cùng tự hào. Chứ gì nữa, người yêu tui nghe nhiều chuyện tôi càng nể bả, bả có thể tốt với đứa em cùng mẹ khác cha đến thế sao? Có thể nói thương bằng hết tấm lòng, đối xử còn tốt hơn tôi đối với thằng Kha. Đổi lại là tôi chắc chắn không thể làm thế dà sau đó tôi cũng cảm thấy nhỏ Dung này cũng có nhiều điểm tốt, không hẳn là phách lối, do tính tình được chiều từ bé nên đâm ra kiêu ngạo. Với cả nhà giàu từ bé mà, nhìn con BMW chiều thứ 7 đón ẻm về là tôi cũng đủ hiểu rồi. Tự dưng tôi tự hỏi, nhà tôi và nhà bà thím, có cùng đẳng cấp hay không?Tuần đó tôi về, nhưng bà thím lại có việc xuống SG. Thế là tiu nghỉu 1 tuần đành hẹn tụi thằng Cẩn với thằng Khôi ra chơi. Tụi nó đang hạnh phúc tràn trề, thằng Cẩn còn mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ rồi. Viễn vong vãi Rồi mày chia tay con bồ mày chưa? Đm sao dai dữ vậy?- Á đù, giờ mày có người yêu rồi quay sang trù bố à? Mày đừng quên nhờ tao...- Dạ dạ em bị lú 3s, đại ca nể tình bỏ qua – Thằng Cẩn làm bộ vái tôi mấy Mà sao mày không chịu ra mắt anh em?- Chi, mốt cưới bố gửi Đm nghĩ đến chuyện cưới luôn á? Vãi thật. À mà Hạnh tính rủ cả nhóm đi chơi biển đó, lần này mày kêu ghệ mày đi luôn Đi biển là đi đâu?- Ai biết, khu nào ấy mà hôm trước nhà con Hạnh đi À Cổ Thạch gì đó à? Tao có Ừ ừ đúng Rồi mấy đứa con gái được đi không? Hình như xa lắm nha Nó ở giữa Ninh Thuận vs Bình Thuận ấy, giáp ranh. Hôm qua tao có hỏi Quỳnh rồi, Quỳnh nói đi chung với nhóm thì ok. Mình tranh thủ đi trước khi thi học kỳ 1 Ủa tụi bây thi HK1 là bao giờ?- Noel Hãi thật, trường tao giờ đến Tết là hết mẹ chương trình lớp 12 rồi – Tôi ngồi uống ly trà ra vẻ đạo mạo như người bề What!!- Má cái trường!!- Gì? Mày chửi gì trường ông???- Dạ dạ, em không thì nói vậy thôi chứ tôi biết đời nào bọn nhóm tôi mà đi được. Cơ mà đúng là bọn tôi đã được đi sau vài tháng lên kế hoạch. Chậc, sau khi bể kèo cả chục Anh nhớ em quá à – Tôi kèm theo là tiếng hít mũi ra vẻ buồn Thiệt không đó?- SAO KHÔNG?- Hứ, nói nhỏ không được hả? Làm điếc tai người Mà em chừng nào về vậy?- Chiều mai chứ lúc nào, thứ 2 người ta còn dạy mà. – Bả vẫn né xưng anh em, khổ Vậy anh ở lại, thứ 2 anh xuống Làm gì, tuần sau đi. Tuần sau về... ừm em làm súp cua cho Thiệt hả? Há há, nói phải giữ lời nha... à...- Hửm? Giữ lời mà, hì!Tự nhiên bắt bả giữ lời, mà có bao giờ bả không giữ lời với tôi đâu chứ. Quen biết nhau bao nhiêu năm, yêu đương bao ngày chỉ có tôi là hay ba trợn ba trạo không chịu giữ lời thôi. [next]Chap 92 - Hoài niệm!Thực sự trong cái thời đại này thì việc không sử dụng đến pc, laptop, điện thoại là một tụt hậu vô cùng lớn. Cũng không biết từ khi nào mà tôi đã quên đi cả việc xem tivi khi nào có mấy giải bóng đá lớn mới dòm vô huống chi là đến việc đọc báo. Nhưng có đôi khi những điều được đúc kết từ những trang báo lại có ích trong 1 số Ê, ông biết mấy câu này không? – Nhỏ Dung đưa tôi tờ giấy trong đó ghi 5 câu Vụ gì vậy?- Bà là bà nội tui?- Ầy biết thì giải giùm tui đi. Cứu hỏa đi!!!- Mấy câu này từ báo ra Ơ từ báo nào?- Đất Như câu Cái gì người mua biết, người bán biết mà người xài không biết là cái hòm Gì đực mặt ra vậy?- Rồi tiếp. Giải hết đi rồi tui đi đưa. Lẹ Đưa ai?- Sao ông hỏi nhiều quá dạ. Đưa thằng kia. Giải hết đầu tôi tưởng Dung tính đánh đố tôi, mà nhìn kĩ lại thì thực ra người viết mấy câu này không phải làm ẻm. Giải xong thì con bé giật ngay tờ giấy rồi chạy biến đi, đến lúc tiếng chuông báo hiệu hết giờ ra chơi thì mới mò Ai đố bà mấy câu này vậy?- Thằng kia nó đòi tán tui. Nó kêu tui mà không giải được hết mấy câu đó là phải chịu để nó Tán? Tát ấy hả?- Tát cái đầu ông – Vừa nói nó vừa tát đầu tôi luôn "..." – Là cua Rồi giờ là hết cua à? Tiếc thế? Mà nó là thằng nào?- Dũng!- What, Dũng lùn á? Sao không nói từ lúc đầu? – Thằng đấy học chung lớp D6 với tôi từ Ờ, nói từ đầu làm gì?- Để tui khỏi giải. Bà với nó... Xứng lắm Tui tát cho 1 phát!!!!!Vâng, sao càng ngày con này nó làm tôi sợ hãi nó thế nhỉ. Hồi xưa né nó vì nó phách lối, giờ thì nhận ra nó hung dữ thôi rồi. Vậy những ngày tháng sau này thì sao? Huhu, Phương ơi sao em không chia được cái tính hiền lành của em... à không! Chưa chắc bà thím hiền à nha. Tại bả không nói với không chấp vặt thôi. Hây dà!!!Tôi nói thiệt có thần linh chứng giám, ngày xưa tôi cực kì ít chuyện, kiểu không để ý đến những chuyện xung quanh. Thời học trường làng toàn xếp cho ngồi bàn chót đến gần chót. Khoảng cách từ chỗ tôi đến cái bảng có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, nhưng dù tụi trong lớp có làm trò mèo gì thì tôi cũng chả quan tâm, học là học vậy mà từ ngày thân thân với con Dung, là tôi với nó thành cái chợ ngay tấp lự. Lúc đầu là còn viết giấy, thầy cô nào dễ mới ngồi nói chuyện nho nhỏ, sau này thì chẳng nể ai luôn, mình lớp 12 mà haha đại ca của trường Mà sao hồi xưa ông thân được với chị tui vậy? Anh Dương ảnh theo chị tui từ đó giờ mà chưa 1 lần nào chị tui nhắc về ổng. Ông là người đầu tiên, ý mà không phải, ông là học trò mà. Không tính không tính!!-...- Thì ý là ông là học trò ấy, đâu có phải người yêu đâu. Hazzzz, chẳng biết khi nào chị ba tui có người yêu nữa. Chán Bà lo cho cái thân bà Tui thì có gì đâu phải lo. Chị ba tui cũng lớn rồi mà ai hỏi đến người yêu là bả cười Ông thân với chị ba tui lắm mà, ở dưới có thầy nào tán chỉ không?- Rồi sao?- Chị bà không chịu chứ sao?- Tui không hiểu luôn á. Ai hỏi đến cũng lảng qua chuyện khác tôi im im nên nhỏ Dung cũng im luôn. Không im sao được, chẳng lẽ tôi nói tôi là người yêu mà bà thím đang che giấu sao? Đặt trường hợp tôi là một ông thầy nào đó đi, tôi tán bả, bả chịu tôi. Chúng tôi sẽ đường hoàng ra mắt 2 bên gia đình, biết đâu giờ này làm đám cưới lâu rồi. Vậy mà giờ... Tôi chỉ là một thằng nhóc lớp 12, chưa lên đại học. Chợt nhớ về câu nói bâng quơ của thằng Cẩn hồi xưa Ước gì tôi được sinh ra trước 10 năm... Lúc đó người yêu tôi sẽ không phải che giấu như thế này. Anh xin lỗi em Phương ạ. Xin lỗi em rất rất Ủa sao hôm nay ra chơi sớm vậy? Chưa 8h30 mà – Nghe bà thím nói là tôi biết bả còn nhìn lên đồng hồ xem lại giờ Hôm nay tiết thể dục, anh được nghỉ Sao nghe giọng buồn hiu vậy?-... !! Ủa? Sao em nói vậy?- Hay sáng này không chịu ăn sáng? Tui biết tính mấy người quá mà, nghe giọng là không thấy có sức chứ Không, chắc nãy chạy nhiều ấy mà! Mà... Mai mốt em muốn anh thi vô trường gì?- Đại học hả? Sao nay anh lạ vậy?- Trả lời câu hỏi Ừmmmm, thi trường nào cũng được. Anh thích CNTT mà, thi vô Đại học CNTT Ừa, anh học xong về dạy với em Thôi đi ông tướng, anh chỉ có dạy tụi nhỏ hư thôi. Ý mà anh đang lớp 12 mà Là sao đây? Hửm??- Thì tính xa làm gì chứ??? Anh đừng có theo nghề giáo Anh thích làm chung với Vậy em đổi nghề – Thực sự không bao giờ ngừng ghẹo Thôi anh ăn gì đi rồi vào học. Ngày mốt về rồi ăn súp cua Ơ nhớ luôn hả? Anh đang đếm từng ngày đây Thôi đi, cười dê quá. Em tắt máy đó nha, đang soạn giáo Ừa. Hề đó, lúc đầu gọi thì buồn não ruột, nói chuyện xong thì vui như hội. Thực sự bà thím đúng là một liều thuốc cải lão hoàn đồng của tôi, gặp chuyện gì cứ đến gặp bả là vui ngay lập tức. Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ đến vậy, mà tôi chưa từng nghĩ bà thím ở bên tôi có vui không? Có hạnh phúc không? Chỉ là tôi thực sự, thực sự rất yêu bà ra tôi nhắc đến vấn đề Đại học cũng không phải là sớm gì. Lâu lâu về nhà thì ba tôi lại buồn miệng hỏi muốn thi trường nào. Tôi thì xưa giờ mê CNTT lắm, nên chỉ muốn vào đh CNTT cho nhanh, khỏi lăng tăng. Mà sau này thì lại muốn đi dạy, mà muốn thế thì phải học thêm văn bằng 2 sư phạm hay gì đó mới được đi dạy. Có mất thời gian quá không khi tôi còn muốn cày để ra trường sớm, nhanh chóng về với bà thím. Sợ bà ấy đợi lâu Mẹ, hồi trước chị Tâm gần nhà thi trường Khoa học tự nhiên hả mẹ?- Nghe mẹ nó nói vậy. Mà giờ thi lại trường Sư phạm rồi. Mày tính thi trường đó hả Nguyên?- Con hỏi xem Trường đó là trường chị Ngân học Ớ, con tưởng chỉ học Sư phạm ra chứ - Chị Ngân vợ của ông anh bên nội của Trường đó đó, hồi trước anh mày dắt nó về mẹ có hỏi qua 1 lần Dạ...Nghĩ lại cũng hay, ngày xưa có một giai thoại rằng hễ ông anh họ nào có bồ, dẫn về cho mẹ tôi coi trước. Mẹ tôi mà chịu là sau này chắc chắn làm chị dâu của tôi. Ông Hiếu ngày xưa cũng thế. À mà không... Thực ra người diện kiến chị Thảo đầu tiên không ai khác chính là đó tôi lên 8, ngu ngơ chẳng biết gì. Lần đó ông Hiếu về nhà tôi xin dẫn tôi đi Đầm sen chơi một chuyến. Nghe đến 2 chữ "Đầm sen" là tôi mừng như điên rồi, mắt long lanh hơn đèn pha ô tô. Tôi còn nhớ lúc ông ấy chạy đến trước cổng trường ĐhY, tôi cứ nhìn đâu đâu tưởng tượng bà chị bồ ông này phải cao, trắng, đẹp đồ các kiểu. Ai dè sau gần nửa tiếng chờ ra thì lại gặp một bà chị... Thấp hơn 2 ngày đi chơi vui vui vẻ vẻ thì về nhà tôi bị mẹ tra khảo ngay khi bước vô cửa. Tôi phán một câu nhẹ tựa lông hồng "Thấp hơn con". Mà tôi lúc đó mới 8 tuổi, cao chừng 1m5. Không những mẹ tôi mà ngay cả dì Ba cũng trông đứng ngồi không yên. Chứ gì nữa, ông Hiếu là đứa cháu đầu tiên của nhà Ngoại, cũng là ông anh được cả nhà cưng nhất. Khổ cái ổng mặc dù đẹp trai ngời ngời nhưng cao hơn m6 chút, nên dì Ba tôi mong tìm được con dâu cao dè... Khóc cạn 1 dòng sông khi mẹ tôi thuật lại câu nói của đó xong thì mẹ tôi có Ba lại khóc tiếp 8 dòng sông khi dì Năm tôi gặp lần đầu thì theo dì Năm cũng không có thấp mấy, vẫn dễ thương dì Ba tôi có niềm tin thêm chút đỉnh. Mà hay, ông anh Hiếu ổng không chịu dẫn về thẳng mẹ ổng mà dẫn đi vòng vòng, kiểu ổng biết thế nào cũng bị sốc đột ngột hay sao ấy, để mọi người nhận xét xong về báo tin để dì Ba tôi sốc từ ổng chính thức dẫn chị Thảo về ra Ba tôi bỏ ăn 1 ra nếu so giữa bà thím và chị Thảo về chuyện học hành thì tôi không biết ai giỏi hơn ai. Một người hạng 3 thi Hóa toàn quốc và 1 người nhất Lý toàn quốc... Thôi tôi không muốn bàn về vấn đề này nữa, nhục quá. Còn về vấn đề đối nhân xử thế, bà chị Thảo nhà tôi thực sự mà một người con dâu, cháu dâu số 1. Lễ phép hiếu nghĩa, học hành giỏi giang, thông minh bậc nhất, lại luôn vui vẻ hòa đồng. Kiểu miễn chê ấy. Vậy còn bà giáo? Thôi nói cho ngắn gọn thì cũng "y vậy" đó. Có điều về nhan sắc lẫn ngoại hình thì dĩ nhiên bà ấy nhỉnh hơn thì nhỉnh hơn rồi....Em tạm viết đến đây. Xem như quà trở lại – quà Noel. Cũng lâu rồi không viết nên chắc sẽ có bỡ ngỡ, lời văn cũng không được như trước. Các bác có gì nhận xét nhé. Em cám ơn các bác vẫn còn ủng hộ em!!!Merry Chritmas! [next]Chap 93 Đại ca của tôiDành riêng một chap kể về đại ca nhà tôi mà tính ra tôi có hơi bị nhiều đại ca đại tỷ gồm- "Cuộc đời có mỗi một thằng em ruột" tức nhóc Kha, nhân vật lâu lâu xuất Má lớn – tức mẹ tôi. Nhân vật một thời tôi sợ còn hơn sợ Má nhỏ - Tức bà giáo. Thực ra thì có lớn có nhỏ thôi chứ tôi thấy tôi sợ bà giáo hơn nhiều. Kiểu như sợ mẹ là do mẹ là mẹ chứ không có sợ mất thể diện. Còn với bà giáo thì tôi sợ bả nghĩ xấu về tôi còn hơn sợ chết. Vậy đó, cái kiếp của tôi là kiếp sợ người quên, chap này nói về thằng em, nói về thằng em. Mà thực ra là góc bóc phốt đúng hơnNó nhỏ hơn tôi 8 tuổi, nhưng sinh vào cuối năm nên mẹ tôi cho nó khai sinh năm sau luôn, theo thì hiện tại là học lớp với tôi, cu cậu chỉ mê vẽ, từ năm 4 tuổi nó đã ngồi vẽ không biết bao nhiêu con khủng long, siêu nhân,... Cứ 1 tờ A4 là 1 nhân vật. Thiệt chứ ngồi vào bàn mà nói chuyện với nó về Toán hay Lý là kiểu gì tí nữa nó cũng chạy xuống méc mẹ vì bị tôi độ ăn chơi nó không thua gì tôi. Thay vì ngày bé tôi suốt ngày ngoài đồng, đá banh, cởi trần hút gió. Nó thì chưa 1 lần cởi trần, ai nói gì nói, lại thêm khoảng giỏi game nên hầu như nó chưa bao giờ đụng đến banh bóng gì. Mỗi lần nghĩ đến là tôi lại đau một diễn biến khác, hiện tại hai anh em tôi đều bị quả báo...Ngày bé tôi cực kì kén ăn, phải nói là thuộc hàng đệ nhất. Bà con hàng xóm hồi xưa giờ gặp lại đều phán câu chắc nịch- Hồi xưa mẹ mày nuôi mày bằng tao nuôi cả đàn đúng thiệt đó thì thằng em tôi còn khó quá cha tôi ngày đó nữa. Nó thêm cái khoảng "ói" vô điều kiện. Thích là ói, mất gần cả tiếng tới đút nó ăn xong, quay qua quay lại là thấy nó sà hết không chừa lại trong bụng một miếng cơm nào. Lúc đó muốn chửi thề lắm mà ráng ngậm lại... Ngày xưa cả nhà phải lao đao với nó không một bữa ăn nào yên hơn một chút nó có trò mượn dao giết người, tức là nó mà giận tôi, thì nó sẽ "sai sứ giả" là ba hoặc mẹ đánh lại tôi. Mới có tí tuổi đầu mà tính ông trời con, ba mẹ tôi thì sợ nó ói nên nhất nhất làm sống quả là không dễ dàng gì còn đợt tôi cùng tụi thằng Hòa trong xóm vượt cả chục cây số đến nhà thằng bạn vớt cá bảy màu. Nhà nó xây mấy chục căn nhà trọ xong có cái ao kế bên, giờ nghĩ lại thì đương nhiên biết cái ao bẩn đến độ nào. Nhưng hồi xưa thì bất chấp, lội xuống mà vớt cá không biết bao nhiêu mà kể. Các bác cứ thử nghĩ chỉ cần lấy rổ quơ một cái là cả trăm con cá nhảy tưng tưng trong rổ rồi. Mê về chắc được cả ngàn con. Tôi cũng hí hửng thả vào chậu đã soạn trước đó. Ngày ngày phơi nắng nửa ổ bánh mì rồi cạ phần ruột cho cá ăn, cá chán thì đi đào trùng chỉ, hay mấy con bobo về. Thời thơ ấu có vậy làm niềm vậy mà...Một buổi trưa đẹp trời khi đi học về, tính nhìn vô chậu chào lũ cá phát thì hãi hùng thay... Quá nửa bầy cá đã bơi ngửa. WTF chuyện gì đang xảy ra? Tôi cũng để bèo rồi lục bình cho mát đồ các kiểu mà. Nhìn những con cá phơi cái bụng bầu chắc nịch của nó.. Tôi nước mắt lưng tròng ngay tắp Nguyên về rồi hả con. Nãy cô tư hổng để ý, thằng Kha nó lấy xà bông cho cá ăn rồi. Con vớt ra đi còn con nào đỡ con đó. – Cô giúp việc chân thành sao sống nổi?Bầy cá của tôi những con chết rồi thì không nói làm gì, vài ngày sau tụi cá còn lại cũng lũ lượt đội nón đi theo, chắc do nhiễm độc xà phòng mà bọn nó chết từ từ. Nói tóm lại đợt đó chết không còn một tôi đâu có bỏ cuộc, niềm đam mê cá cảnh của tôi vẫn bùng cháy khi hốt được hơn 20 con cá xiêm thái về. Hồi đó tôi chơi bắn bi khá giỏi nên 1 con cá xiêm thái đổi 20 hòn bi. Gom được một mớ về hí hửng lần này là do tôi, cá xiêm là loài cá đá nên tụi nó chuyên nuôi để choảng nhau, tôi ngáo ngơ đem bỏ chung vô một cái chậu. Kiểu muốn xem xem trong bọn nó đứa nào vượt được vũ môn quan vậy. Thế là sau gần tuần, bầy cá của tôi còn duy nhất một con, tính ra tôi sát cá không thua gì thằng em. Buồn quá tôi đem nó bỏ vô cái hộp nhựa rồi kệ tía nó. Chừng nào chết thì vậy mà hơn 3 tháng sau nó mới những sống dai mà nó còn luyện được kĩ năng tốc ngày đẹp trời nọ khi thằng em nhà tôi bị cấm xem phim vì ba mẹ sợ nó cận sớm, nhà tôi lúc đó tuy nhiều đồ chơi nhưng rất khó dụ thằng em chơi để đút nó ăn. Thế là không hiểu trời xui đất khiến sao, mẹ tôi tiện tay lấy hộp nhựa xuống thả cá ra thau cho thằng em "bắt". Mới đầu cá ta còn đù đù, sau đó khôn lên mới biết có một bàn tay mập mạp trắng bóc đang cố rượt theo mình. Tội đời con là sau 2 tháng, thằng em tôi vẫn ngày ngày cần cù luyện môn "bóc lẹ" còn con cá thì đã luyện thành công khả năng tốc biến. Mẹ tôi riết cũng lười rửa thau, cho con cá luôn trong hộp nhựa để thằng em tôi tùy ý mà bắt. Cũng không hiểu sao cái hộp bé tí mà thằng em tôi bóc mãi vẫn không trúng được con ngày thằng Kha bóc được cá... Là ngày có người khóc. Không phải tôi, mà là mẹ tôi. Vì chẳng biết lấy gì dụ thằng em chơi để đút nó ăn hơn một chút, cậu út nhà tôi đi mẫu giáo lớp mầm. Mới đầu nghe mẹ tôi dụ là trong đó sẽ quen được nhiều bạn, có nhiều đồ chơi thì cũng hí hửng lắm. Mỗi tội trưa cô giáo bắt ngủ không chịu ngủ, trùm chọc phá các bạn khác. Thêm đợt không hiểu do tâm sinh lí dậy thì hoặc vì tò mò giới tính nên có lần tốc váy một bạn nữ xinh xắn nào đó. Vâng, thế là bạn nữ đó méc cô, thằng út bị tẩy kệ, tẩy chay thì tẩy chay, bản thân nó chơi một mình cũng tốt chán. Sang lớp chồi vì mẹ tôi muốn nó học gần dễ bề quản lý nên cho nó học ở trường mẫu giáo cạnh cơ quan. Cu cậu không hiểu từ đâu có cái tính nghịch không ai chịu được, giờ học nhất quyết không chịu học, chơi một mình ngoài sân, ai nói ai dụ kiểu gì cũng không vào. Cứ thế mấy tháng trời, mẹ tôi riết quen cũng kệ luôn. Cho đến khi cậu út chơi cho đã rồi, mới mon men vào lớp xin cô để được học. Cô giáo kể lại là lúc đó trông nó tội lắm haha. Nhưng cũng đâu có vừa gì, lớp người ta xếp ghế ngồi thành hình chữ U. Nó ngồi ở giữa, tức là chữ U có cái chấm ở giữa...Bề dày thành tích quậy phá của nó phải thuộc hàng số dzách. Nhắc đến nó là người ta lắc đầu, riêng ba tôi thì cười khoái chí, con của ba là phảiTất cả đệm salon nhà tôi đều bị rách, có chỗ còn nát về nó cứ kê kéo và nhấp"..."Tết đến ba tôi có chưng 3 cây mai, trong có cây để ở ngoài là đẹp nhất. Sáng 28 đang ngồi tiếp khách, cậu út cầm một hủ nụ mai vào khoe ba tôi"..."Ông sếp ba tôi nổi tiếng là khó tính khó chịu, đợt gia đình tôi đến nhà bác ấy chơi. Thấy thằng út nghịch quá bác vui vui nạt cho một phát, nó chẳng những không sợ còn cầm kiếm xỉa ngay vào mặt bác"..."Tính ra tôi còn hiền chán. [next]Chap 94 Gần nhau hơn chút nữaKế hoạch đi chơi xa của bọn nhóm tôi cứ bàn xong lại hủy, hủy xong lại bàn vô, hẹn tới hẹn lui cho đến ngày giữa tháng 12. Trong một hội nghị bàn tròn nọ- Ê hay rủ cô Phương đi bây?Thằng Khôi tự nhiên nói phát làm tôi mém Thôi đi ba, mày nghĩ sao cô đi với cái nhóm choai choai bọn mình... - Nhỏ Trâm trề môi Tao thấy cô thương lớp mình mà, với lại năm nay cô đâu có chủ nhiệm lớp nào Ủa, không chủ nhiệm hả? Má gà ở đây cứng vcl ta – Thằng Cẩn vừa ăn vừa phun ra mấy chữ cho Đm m ngồi trên trời rớt xuống hả? Cứ rủ đi. Hay giờ gọi điện rủ luôn Ủa sao mày sốt sắng dữ vậy? – Đến tôi cũng hơi bất Khôi rủ cô đi vì Quỳnh đó, vậy dễ xin ba mẹ Quỳnh hơn – Nhỏ Quỳnh vừa cười ái Ê, bớt ngôn lù lại cho tui nghe chưa 2 cái con người kia. Vậy giờ ai gọi Thằng Nguyên!!!- NGUYÊN!!!-...- Ờ Nguyên gọi đi mày!Ụa gì vậy? Ụa rồi người yêu bả ngồi đây nè, sao tụi bây không xin phép trước?? Ụa gì kì dạ??- Alo? Anh nói anh đi chơi mà, bể kèo rồi hả?-... – Hên vch khi tôi không để loa ngoài, tự dưng bất giác dòm quanh hơn chục con mắt đang nhìn về phía Mới 8h. Hay đang đứng trước cửa nhà vậy?- Không không, em nè cô!-...- Haha tụi em gọi điện tính rủ cô đi... Đi chơi á Giờ này hả?- Không e.. à dạ không, tụi em tính tổ chức đi chơi... ở Cổ Thạch. Gần Ninh Thuận á cô, định rủ... Cô đi cho Gì mà cà lăm dữ vậy haha. Xưng em kêu cô ngoan ghê haha. Thôi giờ mình quay lại đi, nghe dễ thương Haha!-...- Thôi được rồi, bảo với mọi người là em có việc bận... Á... !!!- Ủa gì... à dạ cô sao vậy?- Em có để loa ngoài không vậy??-... Dạ không!!!- Hì hì biết khôn đó. Em không đi đâu, mọi người đi đi. – Ngoan ghê cơ, nay bắt đầu quen xưng anh em Dạ em biết rồi Vậy nha!- Dạ!Vậy là bả cúp cái cụp, tôi cũng không tiện chọc ghẹo hay đòi hỏi gì. Phán một chữ "bận" với bọn nó, mọe trông cái mặt của thằng Khôi buồn mà tôi thèm dọng ghê. Tôi cũng không muốn bả đi chuyến này. Kiểu như chỉ có 2 người quen rồi, giờ đi với cả nhóm, lỡ tôi quen miệng kêu bả là em trước mặt tụi nó... Tự đào mồ chôn sống mình khoảng 9h thì bọn tôi cũng rã bầy, ai về nhà đó. Riêng tôi lỡ nghe giọng bả rồi, huhu nhớ quá nên phải lượn ngay vào. Lúc đi còn ngó ngang ngó dọc xem có đứa nào bắt gặp không, thiệt chứ chạy thêm con Ex nữa là chuẩn gu đi trộm A lô!- Oh!- Ò gì mà ò... Anh lo chơi với bạn Anh đang đứng trước cổng Ủa vậy hả?Vừa nói bả vừa ngó nghiêng ra ngoài xem có phải tôi thật không. Khi xác định rồi mới lấy chìa khóa ra mở cổng. Công nhận học nhanh ghê, nói gì nhớ đó. Tôi từng quạo quọ vì cái tật cứ khép hờ cổng của bả, cứ như mời trộm vào Sao anh đi chơi về sớm vậy?- Hôm nay đi ăn thôi à, mà em đang uống café hả?- Ủa sao anh biết?-...Hôn chụt vào môi bả, xong hí hửng quay lại dắt xe. Vừa đi qua bạn trẻ Phương là lãnh ngay một cái tát vô mặt. Kệ, bị một cái tát thì sao chứ, ăn 10 cái tát tôi cũng Hay là anh xin mẹ cho anh ở lại nhà em hôm nay ta?- Rồi anh nói anh ở nhà Cẩn à?- Ờ, nói anh em lâu lâu gặp lại, nhậu suốt Anh hay ha!!!- Á á á á...Vâng lại là cú bấm huyền thoại, mỗi lần bả bấm là chỗ đó trên hông tôi bầm tím 3 4 ngày mới hết, nhìn người gió thổi chắc cũng bay mất mà sức đâu bấm đau kinh Biết sao bị ăn nhéo không?- Dạ biết?- Nói nghe!- Là do nhắc đến Vậy xấu hay tốt??- Dạ xấu!- Ngoan!!! Hihi, bé có muốn uống café không? Cô pha cho Bé gì?- Bé Nguyên!-...-...- Còn dám kêu bé nữa không?- Bé...Để hờ tay để cố định khuôn mặt xinh đẹp ấy, tôi nhích người đến gần hơn rồi kéo luôn bả vào lòng. Mũi khẽ cạ mũi, môi dần chạm môi, mùi hương café từ làn môi xinh đẹp ấy còn hơn cả trăm ly ca phê thơm ngon hảo hạng trên đời. Giây phút ấy tôi thực sự muốn hòa làm một với người yêu, như kiểu cả 2 hòa lại thành một người. Từng tấc da thớ thịt trên người bả đều phải là của tôi. Một cảm giác chiếm hữu vô cùng lớn lấn át mọi suy Ưmmm... Ưm... Ngừng ngừng!!!- Hử? Ủa sao.. Sao vậy?- Em còn làm giáo án – Tát nhẹ vào má tôi một phát – Anh chỉ giỏi lợi dụng!!!- Ơ em đồng ý mà!- Chỉ giỏi lung lạc em...- Anh làm lung lạc vợ anh mà – Khẽ cạ mũi vào mũi bả, thực sự thích giây phút này Hứ, ai vợ anh!! Học hành rồi ra trường, có việc làm đàng hoàng đi rồi tui mới chịu nghe chưa?? Ở đó mà ất ơ mơ với Ơ, nhưng em nói em nuôi anh mà?- Em nuôi anh nhưng với điều kiện anh bị thất thế, tìm việc nhưng việc không tìm mình. Chứ em không dung túng cho người không có ý chí cầu tiến đâu nghe chưa – Vừa nói bả vừa chỉ ngón tay vô thái dương của tôi... Y như mẹ đang dạy Xời.. Anh mà!- Anh sao?- Anh... Anh sẽ nuôi em mà!- Rồi anh tính thi vô trường gì?- Sao giống tra khảo vậy? Anh tìm hiểu rồi, trường CNTT với khoa Toán Tin của Đại học Rồi cái nào anh nghiêng về hơn?- Khoa học tự nhiên!- Ủa sao vậy?- Anh nghe nói học bên đó sau này ra trường sẽ đi dạy được luôn Anh nói thiệt Chứ ai nói anh không nói thật đâu. Nhưng mà em không thích con trai đi Là sao?- Thấy yếu Gì yếu trời, thầy giáo đầy ra mà thấy yếu gì?- Không biết, thấy vậy. Em không thích anh đi dạy Chứ giờ sao?- Anh thi bên CNTT đi – Vừa nói bả vừa kéo tay tôi ra, xong dựa vào người tôi. Chế độ ghế dựa bắt Em muốn vậy hả?- Ừa. Em thấy anh theo rồi đi vào chuyên sâu luôn. Nghiên cứu Trời CNTT có cả trăm thứ!- Nhưng anh thông minh mà, em thích anh như thế!Thề, mặc dù nghe giọng bả có vẻ hướng cho tôi qua CNTT nhiều hơn, nhưng nghe đến việc bả khen tôi thông minh thì thiệt tình có chết tôi cũng theo. Haha. Giống bị bả dụ ghiền mà IQ anh nhiêu?- Cái gì?- Thì hôm trước thằng học chung trên SG gửi anh bài test gì đó. Rồi thằng Khôi nữa. Một bài anh được 139 bài được 130 hay 131 gì Giỏi ta, đi thi Đường lên đỉnh Olympia được rồi – Vừa nói bả vừa đưa tay vỗ vỗ má Trường anh mà cho tham gia chết À quên trường tư. Ý phải rồi – Bả bật dậy như cái máy – Em nghe nói anh chọc phá bé Dung lắm đúng không?- Sặc!! Nó không phá anh thì tôi chứ anh có làm gì nó đâu chứ!!!- Sao con bé... à không, sao em em nói anh hay ghẹo nó??- Vớ vẩn...- Hả?- À không, hầy nói chung là không có!!!Nói xong câu đó thì bị bả lườm một cái sắc lẻm rồi đòi đuổi tôi về. Cố gắng rù quến cho đã cũng được có nửa tiếng. Mà bửa đó công nhận bả không đá tôi văng ra cửa là may. Ngồi kế xem bả soạn giáo án mà tay chân tái mái vô tình quẹt cây viết lông vô trong sách bả. Sáng chủ nhật đi kiếm sách đền vậy. Nói gì nói chứ bà giáo nhà tôi kĩ việc bảo quản sách vở lắm. Học sinh giỏi thứ dữ mà. Ôi nhất Lý cả nước... Ôi ôi... !!! [next]Chap 95 Sao quả tạNhư tựa chap, đời tôi có muôn vàn khó khăn cần phải vượt qua, y như kiểu họa vô đơn chí... Và cũng có nhiều trường hợp là ách giữa đàn mang vào sớm chủ nhật hôm ấy tôi chạy 3 4 nhà sách mới moi ra cuốn sách đã lỡ quẹt vào hôm qua, kiểu gì cũng sẽ nghe bà giáo chửi nhưng không sao, tôi sẽ có cách làm cho bả nhận. Mà than ôi, đời đâu có như người tưởng trước cổng nhà bà thím, qua hàng song sắt- Ủa bà làm gì ở đây?- Ông đâu đây? Tui về thăm chị tui!- Tui vô thăm cô tui!- Về đi! – Nhỏ Dung đứng trên thềm ba phủi tay tỏ vẻ mày mà không về là tao thả là đứa chỏ mỏ ra, đứa chỏ mỏ vào 6 mắt nhìn nhau trào máu họng. Sở dĩ 6 mắt là do nhỏ Dung nó mang kính. Con này có cái tật ỷ y không cận nặng nên nó thích diện thì mang kính, không thích thì quăng tận đâu đâu. Có hôm còn bỏ dưới nhà ăn của trường xong chửi tôi là chơi xấu giấu kính nó. Nhìn mặt tôi rảnh đến thế sao?- Ủa Nguyên đến hả, sao cô gọi em sáng giờ không được?- Em mua cái này – Tôi giơ sách lên qua hàng song sắt. Mà may ghê, cũng may khi bả bật chế độ cô trò trước. Chậc, phải tập nhuần nhuyễn hơn mới Ủa em mua chi?- Mua đền cô!- A... Em BỊ ĐIÊN hả?-...- Haha đúng rồi chị, chả bị điên đó... Hahahahha-...- Vô đi, đứng đó làm gì?- Mở À ha, cô tình, con Dung nó muốn để tôi chết dí ở ngoài thì cũng không bàn đến rồi, ngay đến cả bà thím cũng vô tư đứng nói qua nói lại, 5m mà làm như ngồi kế cạnh nhau vậy. Tôi hết hiểu nổi bả ngồi xuống uống được ly nước- Ủa rồi cô gọi kiếm em có chuyện gì cô?- Nè – Bả hất mặt qua nhỏ em quý hóa của Dạ?- Hôm nay em rảnh không?- Em đang ở đây tức là rảnh Ông ăn nói giọng vậy với chị tui hả?- Chứ...- Thôi thôi, nghe em nói hồi xưa em ở trong quê hả? Hì dẫn bé Dung về ruộng chơi bữa What? Đi ruộng á?- Ừa! Dẫn đi nha! Có gì rủ thêm mấy bạn cùng hay à nha, nếu mà thế thì tôi sẽ gián tiếp ra mắt bả với tụi mấy đứa trong nhóm. Kệ con Dung, đá nó sang một bên. Tự dưng hôm trước thằng Khôi rủ bà thím đi chung chuyến đi chơi xa làm tôi cũng suy nghĩ, có nên để bả đi chơi với nhóm tôi không... Chậc, tự nhiên giờ thời cơ đã đến. Haha ok!!Vậy là tôi bấm số gọi- Alo Cẩn hả? Bữa nay mày rảnh ha?- Rảnh thì có Là sao?- Đm nói đi, dài dòng!!- Mọe... Haha – Tôi hú hồn nhìn sang bà thím - Nói chung anh tính rủ chú em đi ruộng chơi ấy mà. Ý chú sao?- Đm mày điên à, giờ 9h mấy gần 10h rồi, phơi thây ngoài đấy làm gì?- Đi chơi, đi không? Nói cho tao biết 1 Không, bố vừa té cầu Á đù haha, rồi sao? Má... à không, mà sao cái số mày toàn té cầu thang vậy?- Đm vì chơi với mày đó, bố bị Ờ khá lắm. Thôi chết luôn ở nhà đi, tao rủ thằng Thằng điên!Đang nhìn điện thoại chửi thầm thì nghe tiếng tằng hắng của cô giáo phía sau. Biết ngay là tí sẽ "lột da" vụ ăn nói có hơi 3 chấm với thằng Cẩn. Sau đó tôi gọi cho thằng Khôi thì nó ok ngay còn nói rủ Trâm đi, nó sẽ rủ Quỳnh đi. Kệ càng đông càng thế là sau 4 cuộc gọi vòng vòng tổng đi là 7 người. Tính luôn thằng Hòa sẽ là "hướng dẫn viên du lịch".- Rồi, cô vô thay đồ đi, tụi nó đi liền Không, cô đi làm gì? Ở nhà soạn giáo án chứ!- What? Sao cô không đi?!!!- Nãy giờ lỗ tai ông đi ăn giỗ hả? Chị tui nói là chị tui bận. Mà tại chị tui kêu đi nên tui mới đi, chứ còn lâu tui thèm đi với ông!! Plè!!!-...- Mọi người đi nha nha, hì hì!!Nhìn thái độ cầu khẩn của bả là tôi xiu lòng rồi, mà thấy cái ngữ điệu như làm ông làm cha người ta của con Dung là tôi lại tức lộn ruột. Cỡ thằng nào dám ăn nói vậy là nãy giờ ăn mấy cái xiên vào họng Hội ý chút!- Nè nè, ông kéo chị tui đi đâu vậy???- Đã bảo hội ý!!! Bà ngồi đó bà thím xuống gian bếp, tôi ngó nghiêng xem nhỏ Dung có đi theo không rồi mới quay lại quạo quọ với người Trời ơi, em có biết anh dẫn mình nó đi là chết toi luôn không hả? – Tôi la làng trong thì Ủa có gì đâu? Mà nè, không được kêu em của em là nó!! Nghe chưa!!!- Giờ mà em còn quan tâm đến chuyện đó hả? Trời ơi!!!- Mà có gì anh làm dữ vậy? Thì anh cứ nói em gái em, bạn học của anh. Có gì đâu?- Em không biết là nếu đi như vậy thì tụi nó sẽ nghĩ Dung là bạn gái anh không?- Sao nghĩ vậy được??- Tụi nó đòi anh ra mắt... BẠN GÁI 2 năm nay rồi đó!!!- Ủa anh nói với mọi người anh có bạn gái hả? Hay Thì.. Thì có phải khoe chứ sao?? Mà trời ơi giờ sao đây. Thôi chiều về rồi soạn, giờ đi đi. Anh lạy em, đi đi mà – Giờ đến lượt tôi cầu khẩn Thôi, em không đi nghĩ lại chắc lúc đó bả nhìn thấy mặt tôi như kiểu bả mà không đi thi tôi chết chắc. Haha, lòng trắc ẩn của bà thím nhà tôi bao la lắm mà. Làm sao nỡ để người yêu vào cơn khốn đốn... Nhất là khi bả trực tiếp gây ra cơn khốn đó cho tôi. Còn con Dung? Nó là sao quả tạ, một cái sao quả tạ to đùng mà tạo hóa đã đạp xuống cho sau chúng tôi có mặt đầy đủ ở ngõ nhà tôi, tụi bạn có phần bất ngờ khi gặp bà thím và dành cho nhỏ Dung sự hiếu kì. Kiểu em gái cô chủ nhiệm sao? Lần đầu mới gặp người nhà của bả. Riêng thằng Khôi thì cười đểu đểu kiểu đách gì đấy. Tôi mặc là 6 người 4 chiếc xe Bà thím chở Dung, Khôi và Quỳnh một xe, Trâm và tôi mỗi đứa một xe. Lúc đầu con Trâm chửi tại sao không đến rước nó. Rước rước con khỉ, tí nữa tôi còn chở thằng Hòa quãng đường gần 7km ra khu ruộng gần nhà cũ tôi ngày xưa, thằng Hòa dẫn xuống nhà nhỏ lớp trưởng cấp 2 của nó – tên Hương rồi nhỏ đó mới dẫn đi xuống thẳng ruộng cách gần 300m đem theo mớ nồi niêu xoong chảo. Vậy là đoàn người kết nạp thành viên mới để chuẩn bị vượt vũ môn quan... à nhầm vượt ruộng, lúc đó cũng gần 11h rồi. Nhớ lại lời chửi của thằng Cẩn lúc nãy thấy cũng đúng, đúng là tôi điên thật Mọi người đi đi, cô ở trên này lo việc nhóm lửa tí lên luộc ốc. Nhớ bắt nhiều nhiều nha – Bả nhìn tôi cười đầy trìu mến. Hay lắm!- Dạ em cũng ở lại phụ cô. - Nhỏ Quỳnh cũng tiếp Dạ cô, vậy tụi em đi xuống Ừa mấy em đi đi. Cố lên chán đời người nối đuôi nhau xuống ruộng. Dẫn đầu là thằng Hòa với nhỏ Hương, rồi đến Khôi và Trâm, rồi Dung và tôi đi cuối. Với cái tâm tưởng lần đầu hòa mình vào thiên nhiên nhỏ Dung thích ra mặt, cứ hí hửng nhúng nhảy làm thằng Hòa nhắc 2 3 lần coi chừng nó không té, mà đứa khác lại té. Trời hôm ấy có vẻ xanh...- Ủa con này là con gì vậy?-...- Đâu? À con dế. Ủa??? – Thằng Khôi hết hồn quay Nó là công chúa, mới xuống ruộng lần đầu – Tôi ngán ngẫm thở hắt Cẩn thận nha – Thằng Hòa lại Ừa hì muốn chửi thề, sao bình thường với tôi nó lên giọng lắm mà, sao tự dưng gặp mấy đứa này nó lại thế??? Why?? Sau này có lần 2 đứa đang cãi nhau tôi mới nhắc vụ này, nó nhún vai "Tui đâu có coi ông là con trai". Đm thế bố là loài gì???Vì quá chán đời nên tôi hay nhìn lên phía trên bờ để lấy động lực. Đôi khi bà thím thấy tôi nhìn lên liền nhỏe miệng cười, cưng chết được. Đôi khi thì không thấy bả đâu làm tôi cứ phải ngó lên tìm Ê khúc này trũng quá, Nguyên qua trước với tao mày, để có gì đỡ mấy bạn nghe lời liền né 3 4 thân hình phía trước mà đi Hương qua an cũng Khôi thì nhường nhỏ Dung qua trước vì sợ có gì nó sẽ đỡ phía Ê đỡ tui nha, có gì té là tui nằm luôn dưới đó Ò qua đi. – Thằng Hòa đưa tay ra cẩn thận rướng người một Hây daaaaa!!!Mọe, qua có cái bờ ruộng mà như đi đánh trận không bằng. Nghe giọng mà không nhìn cảnh chắc tưởng con này đang đấu Karate quốc tế. Con nhỏ công chúa qua được rồi nên cả tôi và thằng Hòa đều bỏ đi, tất nhiên vì nghĩ thằng Khôi còn cao to hơn tôi, nhiêu đây nghĩa lí không!BẸP!! ỤC ỤC ỤC!!!- Bây, cứu TAOOOO!!!-...Vậy là cả bọn nhất loạt quay lại nhìn cảnh tượng hết nửa đùi thằng Khôi bị ngập dưới sình. Hahahahahaha... Các bác thông cảm cho tôi cười phát, giờ nhớ lại cảnh đó mắc cười chứ lúc đó thì đâu dám cười, tôi mà cười chắc nó từ tôi là một bữa mò cua bắt óc có một khổ chủ mặc quần ướt mem đi về. Sau khi bị lọt sình thì Khôi lượn luôn lên trên "khóc kể" với còn bồ nó và bà thím. Còn tôi? Tự nhiên lúc đó tôi mong tôi cũng bị gì đó để lượn lên ngay. Mà ôi có thằng bạn thân từ tấm bé vì tôi mà không quản nắng gắt thì làm sao mà tôi đi về cho được đến hơn 12h rưỡi cũng được gần nồi ốc, bonus thêm vài con cá trê nhỏ mà thằng Hòa vô tình thấy được... Nói đúng hơn là tự dưng với phải một ổ cá trê. Thằng Hòa với nhỏ Hương mừng ra mặt, nhỏ Trâm thì lo ngắm bò ngắm trâu với con Dung. Đúng là bản tính giống nhau nên hợp là phải. Cứ tía lia còn xin Yahoo nhau nữa. Ừ rảnh thúc chuyến đi ngày hôm đó là mọi người xử xong nồi ốc luộc rồi đợi tôi và thằng Hòa nướng xong mấy con cá trê. Nói chung là một chuyến đi nóng thấy mịa nhưng ăn thì ngon đến nhà bà giáo thì cũng hơn 3h, bả cứ kêu đừng có chạy theo bả với nhỏ Dung làm gì, cứ về thẳng nhà đi mà tôi đâu có chịu. Cả ngày nay có con Dung làm kì đà cản mũi, tôi đâu có được đụng bả cái nào Ủa rồi ông vô nhà chị tui nữa làm gì? Về đi rồi lo chuẩn bị đồ lên trường. – Nhỏ Dung quay qua hỏi khi tôi đang chạy xe song song bà Mai tui mới Sướng Rồi chừng nào bà về?- Tí... ý xe đến rồi kìa – Nhỏ Dung từ xa đã thấy con BMW đang trờ vô cổng nhà bà thím. Hên vãi, tiễn vong được con của nợ là giây phút tôi vui nhất trong ngày, dựng xe kế bên và bái bai nhỏ Dung lên đường xuống SG, bà thím thì đứng trên cầu thang chào tiễn nhỏ em quý hóa. Nó vừa đi là tôi đẩy xe vào rồi đóng cổng ngay. Nhìn thái độ của tôi thì đương nhiên bà thím biết tôi định làm gì, chỉ đứng đó mà nhíu mày tỏ vẻ hết chịu nổi tôi Nhớ em quá – 2 tay ôm lấy eo người yêu, tôi dùng sức mà ép bả vào Anh chỉ được có như vầy thôi hả?- Ủa chứ sao?- Cứ như vầy là không làm việc lớn được chứ sao?- Kệ. Đàn ông mà, biết giăng mùng trải chiếu rồi yêu vợ là Ai dạy...Bả đâu có nói được nữa, bận hôn tôi rồi mà. thúc một ngày là như vậy đó!!! [next]CHAP CUỐI CÙNGCái gì bắt đầu thì cũng nên có kết thúc. Xin lỗi vì thời gian qua đã khiến cho các bác phải phiền lòng vì sự mất tích quá lâu của em. Cũng xin lỗi vì đã không thể accept cũng như rep lại tất cả những tin nhắn của các bác gửi đến. Em thực sự đã không thể đặt tay rep lại những tin nhắn đó trong 2 lần onl gần đây. Chỉ cần onl fb này là em lại thoát ra ngay. Có lẽ các bác đọc đến đây cũng có thể đoán biết kết thúc của câu chuyện này không có hậu. Ừ có hậu sao được khi bản thân em hơn năm nay đều sống như một thằng cô hồn đúng giáo phản bội em các bác ạ. Cô đã che giấu đi sự thật, che giấu tất cả những điều mà đáng lẽ em được biết. Em thử mường tượng tất cả những việc xảy đến có khả năng giết chết em, nhưng không, cô ấy đã giết chết cả thân thể, lí trí... Tất cả con người em. Thực sự hoàn toàn không bao giờ có thể nghĩ mình đã sống như thế trong 1 năm qua. Cô giáo, ông của cô và cả con Dung... Ngày ấy, em đã nhận lại từ ông ngoại 1 lời xin lỗi, một cái vỗ nhẹ vai. Rồi con Dung thì nó chỉ biết khóc. Đm khóc giải quyết được gì? Nó còn không dám nhìn mặt em các bác ạ. Đến giờ này nó cũng chẳng dám liên lạc lại với em. Rồi cái con người có lỗi nhất cũng chỉ lẳng lặng ở đâu đó mà nhìn em vật vã chết lên chết xuống mà không một lời nói, không một cái ôm hay chỉ là cái cốc đầu thôi. Em đã nghĩ làm sao mình có thể sống đây, đức tin của em đã sụp đổ, cả một tương lai mà em đã dự tính, cả một vòm trời tươi đẹp của em... Chỉ một giây thôi là vỡ vụn...Ngày hôm trước vẫn còn yêu đời, ngày hôm sau trở nên điên dại. Ngày hôm trước vẫn nghĩ ờ cô ấy về mình sẽ thế này thế này.. Ngày hôm sau ngồi cạnh cô ấy mà chẳng thể chạm được. Ngày hôm trước còn cười nói với mẹ rằng sẽ cưới một nàng dâu thảo, một cô gái tuyệt vời nhất về cho mẹ.. Ngày hôm sau bất hiếu đến nỗi còn chẳng biết mình là ai. Tôi là con ai, tôi là cái gì trong cuộc đời này. Ừ, lúc đó em mới biết cái khát khao được cưới cô ấy, được sống cùng cô ấy là điều thiêng liêng nhất trong cuộc đời này. Ấy vậy mà, ừ thì ấy vậy mà...Không biết có ai đã trải qua cái giây phút đứng đực mặt ra chưa nhỉ. À xưa em từng thế rồi, ngày đầu tiên gặp cô ấy em đã phải nín thở để có thể nhìn kỹ con người đã đứng lóng ngóng trên bục giảng vì ngại. Rồi sau đó em lại đực mặt ra những lần quyến rũ đến chết mê chết mệt của cô ấy. Lần này cũng thế, em đã đứng đực mặt ra.. Lặng lẽ ở bật thềm và ngắm nhìn cô ấy. Chắc cách nhau chừng 5m thôi nhưng em không cách nào nhúc nhích được. Có lỗi quá. Trong khi cô ấy vẫn ở đó với nụ cười hiền, vẫn mái tóc đẹp gợn sóng, và vẫn với cái áo dài màu đọt chuối cổ cao xinh đẹp tôn lên dáng vẻ thanh mảnh. Em từng nhắc lại và khen nứt nở cái áo đó chẳng biết bao nhiêu lần và cô ấy cứ lờ đi. Nhưng bây giờ em biết rồi, cô ấy đã nhớ cái áo ấy, và đã mặc nó... Ừ mặc nó trước mắt em một lần nữa. Và là lần cuối em yêu vẫn ở đấy thôi, vẫn xinh đẹp thôi, vẫn sắc nước nghiêng trời. Nhưng rồi vẫn rời xa em thôi. Khi chạm tay vào mảnh gỗ trắng ngăn cách giữa cô ấy và em, em không biết cái sự ngăn cách giữa sự sống và cái chết nó có thể xa xôi đến như vậy. Ừ cô ấy vẫn đang nằm gần em thôi, nhớ cái lần em chọc ghẹo rồi cả hai cạ mũi vào nhau. Em đã rất bất ngờ khi cô ấy đột nhiên quay lại. Phương à, em hãy quay lại một lần thôi được không em? Một lần nữa thôi, và anh hứa anh sẽ sống tiếp, sẽ sống tiếp... Ngày xưa cô ấy từng bỏ em một lần và khi gặp lại, em đã tuyên bố 1 câu chắc nịch Em mà xa anh nữa, thề em có đi đâu anh cũng ám em suốt đời. Tất nhiên..Em không thể viết tiếp đoạn này các bác không nhớ em đã ở đó bao lâu, và về bằng cách nào. Căn nhà lộng lẫy ở Quận 3 ấy đã luôn khiến em e dè, và giờ thì như một ám ảnh. Em từng nghĩ lúc vừa lấy được cái bằng lái xe là sau này sẽ chở cô ấy đi bất cứ đâu mà cô ấy muốn. Em không muốn sắm ô tô, tuy che nắng che mưa nhưng nó không mang lại cảm giác tự do. Đó chính là lý do hễ thấy đồ phượt hay địa điểm nào đẹp em đều lưu lại trên fb của mình để sau này mở ra xem cho dễ. Nhưng giờ đây cả cái mong muốn được chở cô ấy đi khắp cái Sài Gòn như lời cả 2 bông đùa cũng chưa từng thực hiện. Chỉ là em.. Xách xe chạy chẳng biết đêm hay ngày. Đói thì tấp vào lề uống cốc cà phê cho tỉnh rồi đi tiếp. Đến lúc em về được đến nhà thì mới phát hiện hóa ra em chưa hề ăn bất cứ cái gì hơn 1 tuần... Ừ thì ăn cái gì cho nổi nữa?Em vẫn còn nhớ có lúc em dừng lại ở một bờ kè, cũng tựa như chỗ em và thằng Cẩn hay ra xiaolin với nhau. Chỗ ấy cũng đông đúc những cặp tình nhân đang ngồi cách mọi người một khoảng đủ để chẳng ai nghe thấy mình nói gì. Đột nhiên em lại nhớ đến cô Yến. Người đầu tiên mà em có lỗi nhất là cô giáo dạy Lý của mình. Và em đã bước vào con đường điếc không sợ súng khi dám có tình ý với các cô giáo. Nhưng sao ngày đó em chẳng sợ gì cả còn bây giờ thì lại sợ. Thực sự rất sợ. Há chăng là do bản tính em từ xưa giờ là nhút nhát, không hề làm điều gì ra hồn cả, từ bé đến lớn cũng chẳng được ai công nhận gì. Rồi đến khi gặp cô ấy, đến với Toán, khẳng định bản thân, tự tin đến kiêu ngạo thì em mới nhìn lại. Đúng là cuộc đời em chỉ đến khi được gặp cô ấy mới là điểm sáng duy ở nhà 1 tuần thì em lại xách xe đi, lúc đầu còn trốn đi chứ sau mẹ em cũng biết, cứ đi, miễn mang cái xác về là được. Thực ra mẹ em biết lâu rồi các bác ạ, nhưng hỏi từ khi nào thì chẳng nói. Em cũng không muốn biết vì bây giờ chẳng có cái gì còn ý nghĩa cả. Ngay cả cuộc sống của em hiện tại em còn chẳng biết có ý nghĩa gì đã dường như quên đi tất cả mọi thứ trên đời trong một thời gian dài, bạn bè rồi công việc, kể cả gia đình em cũng có lúc chẳng biết mình là ai thì nói gì đến những chuyện khác. Ngày tang lễ cuối cùng của cô ấy nhỏ Dung đã gọi nhưng em chỉ nghe máy rồi cúp. Nó bảo sẽ cả nhà thống nhất mang cô qua Củ Chi, quê của ông ngoại. Ừ quê ai đối với không quan trọng nữa. Cho đến bây giờ em vẫn chưa một lần đến thăm cô ấy, em nghĩ em không có khả năng. Ngày giỗ của cô ấy em chỉ đơn giải đến với ngôi nhà biết bao kỉ niệm. Từng vách đã có rêu phủ từ dưới nền còn ngoài ra tất cả đều như xưa. Có thay đổi chăng là do nhiều cây kiểng mà ông ngoại lúc trước về ở trang trí thêm cho có việc để làm. Cửa nhà tất nhiên khóa và vẫn thói lưu manh xưa em chạy xe ra phía sau nhà rồi lấy đà leo lên tường thành. Xưa xe đạp thì nó sẽ ngã vì do lực ở trên tác dụng ngược quá lớn. Còn giờ xe AB đạp cỡ nào nó cũng đố có ngã nổi. Bước vào đến bục hành lang thì nhìn đồ bên trong được phủ trắng. Khung cảnh y hệt lúc hè bà thím hay về Sài Gòn. Tự tay em cũng trải màn trắng cho bả, rồi đứng ở trước cổng thở dài nhìn bả chạy khuất bóng. Mới đó đã 6 năm trôi qua ta bảo khi người đã mất, họ sẽ có lúc hiện về báo mộng cho ai đó. Và em... Chưa hề gặp lại bả lần nào cả. Chưa một lần nào. Sao bả có thể ác với em đến như vậy, ngay cả việc khuyên 1 câu thôi, nói 1 lời thôi cũng nhất quyết không thèm đếm xỉa. Cô ấy ghét em sao? Đến độ nào? Tất cả em đều cho bả hết mà, cho cả tương lai của em luôn cơ mà???Dạo này mẹ hay hỏi sao không thấy bồ bịch gì cả, bạn bè thì có người yêu sắp cưới, vợ chồng 2 3 con rồi. À thằng Cẩn sắp lấy con Tiên các bác ạ. Hạnh thì vẫn vậy, lâu rồi chưa gặp nó. Còn nhỏ Quỳnh với thằng Khôi cưới năm rồi, giờ Quỳnh có thai 6 7 tháng gì rồi. Lúc nghe cô Phương mất tụi nó cũng có xuống thăm nhà cô, em cho địa chỉ nhà nhưng em không đi nên bị tụi nó chửi quá trời. Chỉ có nhỏ Hạnh là im im, dòm dòm. Em cũng chẳng quan nãy ăn cơm mẹ em có nói sau này làm gì làm cũng phải sống cho tốt mới có con vợ tốt được. Thằng Kha đang quen con nào ấy nên ra chiều thông suốt còn em thì cười xóa với cái nhếch mi của mẹ. Có vợ sao?
giao tôi cho chủ nhiệm sói